Chương 1: Vòng lặp
Jack cùng với các cộng sự của mình đang ở trong phòng họp. Đây là buổi họp thường niên diễn ra hai tháng một lần. Nhưng lần này là một buổi họp đặc biệt. Có cả sự góp mặt của giáo sư Peter, người đã viết nên siêu trí tuệ nhân tạo mang tên DataLink. Anh mời giáo sư Peter đến bởi hôm nay anh sẽ đưa nhóm tiến tới nghiên cứu một cái gì đó xa vời hơn. Có một giả thuyết về vật chất mà anh luôn muốn kiểm chứng. Giả thuyết này anh chưa từng công bố trước đây. Nhưng bây giờ nhóm đã đạt được những thành tựu đáng kinh ngạc. Thí nghiệm đẩy ngược quá trình thoát năng lượng của vật chất đã thành công. Đó là tiền đề cho mục tiêu lớn hơn, đẩy ngược quá trình chuyển hóa vật chất. Nói một cách khác, Jack muốn đưa vật thể thí nghiệm quay về trạng thái tại một thời điểm nào đó trong quá khứ. Anh bắt đầu cuộc họp:
Chúng ta đã đạt được thành công lớn. Tất cả chúng ta đã rất nỗ lực và thành quả này xứng đáng dành cho các bạn. Chúng ta đã kiểm soát được năng lượng của vật chất. Nếu thiết bị của chúng ta đủ lớn, chúng ta có đủ khả năng dập tắt cả mặt trời, đưa nó trở nên nguội lạnh. Nhưng đó chưa phải là thành tựu lớn nhất của chúng ta. Tôi đang muốn nói đến quá trình quay ngược trạng thái biến đổi của vật chất. Mở rộng hơn nữa tôi muốn đưa chúng trở về thời điểm trước đó, cả về trạng thái vật chất lẫn những tác động bên ngoài lên chúng. Nếu chúng ta làm được điều này, chúng ta có đủ khả năng quay trở về quá khứ và kiểm soát tương lai của cả thiên hà. Nó giống như việc bạn làm rơi chiếc cốc thủy tinh xuống nền. Nhưng chúng ta hàn gắn lại nó bằng cách đưa trạng thái của nó về trạng thái ngay trước cú va chạm.
Một cô gái trẻ tóc vàng với khuôn mặt tươi sáng đang nhau mày lại một chút khi nghe lời phát biểu của Jack. Cô đã làm việc trong phòng thí nghiệm này từ rất lâu và đã theo dự án này từ đầu. Cô biết Jack là một nhà khoa học thiên tài. Cô khâm phục Jack và luôn tin tưởng vào những giả thuyết của Jack. Nhưng dường như cô vẫn luôn ngạc nhiên trong mỗi buổi Jack đưa ra những giả thuyết mới. Cô là một người thông minh và nhanh nhẹn. Ở phòng thí nghiệm này chỉ có duy nhất 3 nhân viên nữ, trong đó có cô. Thực tế cô đã thể hiện mình giỏi hơn khá nhiều đồng nghiệp nam trong công ty. Nhưng không hiểu sao Jack luôn khiến cô trở nên mơ hồ. Trong các buổi họp cô thường là người phát biểu đầu tiên và đa phần đó là những lời thắc mắc mang tính nghi hoặc. Lần này cũng vậy:
Vật thể luôn bị mất đi một phần khối lượng của mình thông qua giải phóng năng lượng. Các thí nghiệm của chúng ta gần đây cho thấy có thể tái tạo lại phần khối lượng bị mất đi ấy bằng cách đảo ngược quá trình giải phóng năng lượng này. Tôi không nghi ngờ về việc tiến tới chúng ta sẽ có thể đảo ngược được trạng thái của cả vật chất. Nhưng chúng có liên quan như thế nào đến dòng thời gian của chúng ta?
Một người thanh niên trẻ khác cũng bày tỏ ý kiến của mình:
Chúng ta có thể hàn gắn được từng mảnh của chiếc cốc. Đưa nó trở về trạng thái trước khi vỡ là điều chúng ta sẽ làm được, tôi tin vậy. Nhưng quay trở về quá khứ có nghĩa chiếc cốc sẽ quay trở lại tay của chúng ta, có phải không?
Mọi người đang bàn tán với nhau. Chờ tầm một phút khi đám đông bắt đầu chú ý lại vào Jack, anh tiếp tục:
Đúng vậy. Cốt lõi của vấn đề là chúng ta sẽ phải tìm ra con đường đi ngược lại những gì vật chất đã trải qua. Tất cả những gì nó nhận vào sẽ được trả lại và những gì nó cho đi sẽ được thu hồi. Để chiếc cốc của chúng quay trở về quá khứ một cách lành lặn sẽ cần phải trả lại tất cả các phản lực do nền gây ra. Tiếp theo là đến trọng lực đã khiến chiếc cốc rơi xuống. Đây là tác động bên ngoài chủ yếu lên chiếc cốc bên cạnh những tác động bên ngoài khác như lực cản không khí, tác động của tay chúng ta trước lúc chiếc cốc rơi. Nhưng trong một quy mô lớn hơn sẽ còn nhiều thứ hơn nữa chúng ta cần phải kiểm soát. Và kiểm soát được càng nhiều yếu tố thì quá khứ sẽ càng không bị bóp méo - Jack giải thích.
Vậy còn suy nghĩ của não bộ và cả trí nhớ của chúng ta thì sao? Nếu phạm vi quy mô là cả trái đất thì chắc chắn chúng ta và cả những sinh vật khác không thể nằm ngoài vùng ảnh hưởng. Quá khứ và tương lai ở đây có bao gồm cả yếu tố này không? - Cô gái tiếp tục thắc mắc.
Hoạt động trí não mà sinh vật có hoàn toàn do sự chuyển hóa vật chất mà có. Chỉ là nó quá phức tạp, đến nỗi tạo thành ý thức mà thôi. Do đó về mặt lý thuyết, chúng cũng không phải ngoại lệ.
Tôi sẽ rất yêu quý một chuyến du hành thời gian quay về quá khứ. Nhưng tương lai của quá khứ ấy rất có thể không còn là hiện tại bây giờ. Một hiệu ứng cánh bướm nhỏ nhoi cũng đủ làm thay đổi thực tại. Chúng ta cần nghiên cứu một cách cẩn thận để tránh mắc sai lầm.
Phát biểu của giáo sư Ethan, một vị giáo sư nhiều tuổi có tầm nhìn lớn. Ông đóng góp không nhiều những phát minh cho thế giới nhưng những công trình của ông được đánh giá mang tính chiến lược và có tầm ảnh hưởng lâu dài. Ông tiếp tục:
Về mặt lý thuyết chúng ta có thể quay ngược thời gian nhưng chúng ta không thể kiểm soát hoàn toàn chúng. Lấy một ví dụ hai hôm trước có một người đã ngắm một sao chổi ở một hệ thiên hà khác. Đây chính là tác động bên ngoài lên trái đất mà ta không thể kiểm soát được. Thời điểm hiện tại vốn dĩ sao chổi đã không còn ở vị trí này nữa. Do đó khi đưa trái đất quay về quá khứ cách đây hai ngày thì thời điểm anh ta ngắm sao chổi anh ta sẽ không thể thấy nó nữa. Điều này sẽ tác động đến thực tại của anh ta. Đó là thay đổi siêu vi nhưng chúng ta đều biết đó là một hiệu ứng cánh bướm. Mặt khác có những tác động siêu vi nhưng ảnh hưởng vô cùng quan trọng, đó là trường hợp một nhà kinh doanh của Việt Nam đã vô tình quan sát được vật thể biến mất ngay khi rơi vào Dải không gian cách đây 50 năm.
Jack tiếp lời:
Giáo sư Ethan nói đúng. Nếu như chúng ta muốn quay trở về thời điểm trước năm 2023 mà chỉ tác động lên trái đất mà quên mất sự kiện “Dải không gian” thì chắc chắn loài người chúng ta sẽ không có phát hiện nào về dải không gian này. Chúng ta sẽ không chỉ mất đi sự khám phá vĩ đại này mà chúng ta còn tạo ra một loạt các thay đổi siêu vi khác dẫn đến thay đổi cả thế giới. Một trong những hệ quả của nó tôi biết chắc chắn sẽ xảy ra đó là, có thể tôi và cô Rose ở đây sẽ không bao giờ được sinh ra hoặc là trở một ai đó ngoài kia.
Jack nở một nụ cười, liếc mắt về phía cô Rose và tiếp tục:
Đó có thể là một Jack khác và cô Rose khác. Họ có thể sẽ không bao giờ gặp và quen biết nhau. Đó là điều mà tôi, phiên bản Jack này không mong muốn.
Rose bất chợt tỏ vẻ ngượng ngùng, khuôn mặt cô thoáng ửng đỏ. Cô vẫn luôn như thế mỗi khi Jack nhắc tới mình. Cô có khuôn mặt khá ưa nhìn, theo kiểu thanh tú của một cô gái có học thức. Cô thường búi mái tóc vàng của mình lên cao và đeo cặp kính cận, khoác lên mình bộ véc nữ bó sát người và trên tay là một tập tài liệu. Cô không mang vẻ đẹp giống như những hot girl trên mạng xã hội, cũng không phải kiểu quý phái cao sang, càng không giống những cô gái tuổi teen mới lớn. Vẻ đẹp của cô chỉ đơn giản là thu hút ánh nhìn của người khác. Jack chưa bao giờ khen vẻ đẹp của cô nhưng anh thỉnh thoảng hay nhắc đến cô như thế. Anh chưa bao giờ quan tâm cô nhưng lại hay ngắm nhìn cô từ xa. Chắc cũng dễ hiểu thôi vì hầu như tất cả các đồng nghiệp nam ở đây đều bị thu hút bởi dáng vẻ thanh thoát ấy. Rose biết điều đó nên cô vẫn luôn coi hành động Jack nhìn trộm mình như thế là bình thường, không thể tính là có tình cảm đặc biệt được. Rose cũng không hề cảm thấy mình có tình cảm đặc biệt gì với anh chàng giáo sư trẻ tuổi ấy. Nhưng mỗi lần cô giáp mặt với Jack, cô đều cảm thấy mình trở nên bối rối hơn mà cô khó lòng kiểm soát được. Có thể là cô chỉ đang ngưỡng mộ vì anh ấy là một thiên tài hoặc có thể không. Cô cũng không biết nữa. Ngay lúc này đây cũng thế, cô đang bối rối hơn, gương mặt cô thể hiện rõ điều đó. Có vẻ như Jack cũng nhận ra điều đó. Nhưng anh thích được ngắm nhìn khuôn mặt của cô mỗi lần cô không tự nhiên như thế. Tuy nhiên, anh sẽ nhanh chóng thay đổi chủ đề bằng cách nhìn ra chỗ khác và tiếp tục:
Hôm nay tôi đặc biệt mời giáo sư Peter đến đây bởi dự án sắp tới của chúng ta sẽ không thể thiếu sự góp sức của giáo sư. DataLink đã 7 năm tuổi nhưng trí tuệ của nó trong việc thu thập và phân tích thông tin vạn vật luôn thực sự ấn tượng. Chưa có trí tuệ nhân tạo nào khác có thể sánh ngang với nó, ít nhất là cho đến tương lai gần. Nó sẽ giúp chúng ta có đủ thông tin để đưa vật thể quay trở lại trạng thái ban đầu mà không bị sai lệch.
Ở hội trường này không ai không biết đến những thành tựu mà giáo sư Peter đạt được. Trước khi trở nên nổi tiếng ông là nhân viên làm cho một trong bốn công ty nghiên cứu về Trí tuệ nhân tạo AI hàng đầu thời bấy giờ. Những quan điểm của ông về trí tuệ nhân tạo thường gắn liền với quá trình tiến hóa của sinh vật. Ông cho rằng chúng ta có thể viết mã cho con robot của chúng ta thông minh, thông minh hơn nữa. Nhưng sẽ có điểm dừng mà chúng ta không thể vượt qua được. Do đó ông đề xuất nghiên cứu viết những chương trình “chọn lọc tự nhiên” thay vì những chương trình AI. Nhưng đề xuất của ông đã không được duyệt bởi không ai biết phải viết như thế nào. Do đó ông đã xin nghỉ việc và tìm đến một vị giáo sư chuyên nghiên cứu về sự tiến hóa của sinh vật. Trải qua gần 20 năm sau, cuộc cách mạng trí tuệ nhân tạo đã gặt hái được nhiều thành tựu vượt bậc. Chúng có thể thay thế con người trong hầu hết mọi công việc. Nhưng... chúng không có cảm xúc! Do đó vẫn có một số công việc vẫn cần đến bàn tay con người. Dẫu thế cũng không sao cả. Con người chúng ta có cảm xúc là quá đủ rồi.
Sau cuộc cách mạng AI và BigData được hòa nhập vào một. Con người nhận ra BigData còn nhiều tiềm năng hơn nữa mà AI hiện tại vẫn chưa thể xử lý. Đó thường là những dữ liệu về tâm lý con người. Do đó đây là thời điểm để LinkData của Peter ra đời. Tại thời điểm ông giới thiệu nó đến công chúng, trí tuệ của LinkData sơ khai đến mức còn không được so sánh với những con AI cách đây 20 năm. Để so sánh, người ta đã thử nghiệm nó cùng với một con AI phổ thông khác. Họ đưa hai con robot vào tình huống giả định rằng có một cô gái đang dắt một con thú cưng đi ngang qua đường. Có một chiếc ô tô đang lao tới và nhiệm vụ của hai con robot là lựa chọn cứu ai? Tất nhiên con AI kia đã lựa chọn cứu cô gái trước. Còn LinkData lựa chọn cứu con thú cưng vì… con vật ở gần phía với nó hơn. Mọi người đã thực sự thất vọng vì lựa chọn này của nó. Họ lại lập lại mô phỏng lần nữa và con AI kia vẫn chọn cứu cô gái trước nhưng LinkData đã có sự thay đổi đáng kinh ngạc. Lần này trên đường di chuyển nó nhanh chóng hất con thú cưng sang một bên mặc dù ưu tiên cứu cô gái. Mọi người nhìn thấy sự thay đổi rõ rệt trong cách lựa chọn phương án của nó. Nếu trong tình huống thực tế, con AI kia có thể chỉ cứu được cô gái mà không còn đủ thời gian cho con thú cưng. Cách làm của LinkData có thể không chuẩn mực, nhưng đó là cách tự nhiên vẫn luôn vận hành. Đó là cách LinkData học hỏi, không tốt ngay nhưng sẽ tiến hóa.
Giờ đây, LinkData của giáo sư Peter đã có thể phân tích dự báo thời tiết chuẩn xác như những con AI tân tiến nhất, làm được những công việc mà hầu hết các con AI khác đang làm. Không chỉ vậy, nó dự báo được cả những vụ tai nạn sắp xảy ra trước gần một phút thông qua mạng lưới giao thông công cộng. Và điều mà tất cả những AI còn lại không thể, nó đã làm được. Đó là nó đã quan sát và phân tích diễn biến tâm lý tội phạm và đưa ra những suy đoán tái hiện lại vụ án. Nó đã dành 7 năm thu thập thông tin của vạn vật trên trái đất này. Giờ nó vẫn đang tiếp tục thu thập và ngày càng thông minh hơn. Ông tin đến năm đứa con của ông 20 tuổi, nó sẽ học hết mọi thứ có trên hành tinh này. Hiện tại DataLink đang quan sát từng cử chỉ, lời nói, diễn biến tâm lý của từng người, từng sinh vật trên trái đất và đưa ra những phân tích tiên đoán về hành động tiếp theo của sinh vật đó. Giờ nó đã có thể phán đoán hành động tiếp theo của 70% những sinh vật nó từng tiếp xúc. Khi cho nó thời gian đủ lâu quan sát một người, nó có thể tiên đoán trước được họ sẽ làm gì tiếp theo.
Thưa giáo sư, tôi đã biết ngài từ lâu và rất ngưỡng mộ ngài. - Một người thanh niên trẻ trong cuộc họp lên tiếng - Ngài cũng có hứng thú với dự án của chúng tôi hay sao? Tôi hi vọng sẽ có mối liên quan nào đó giữa hai dự án của chúng ta. Ngài và Jack đều là những vị giáo sư giỏi nhất mà tôi biết.
Peter nhìn xuống phía dưới hội trường và hướng mắt về phía chàng trai có dáng người hơi gầy ấy.
Cảm ơn bạn! Cảm ơn cậu Jack đã mời tôi đến tham dự cuộc họp của các bạn. Tôi cũng chỉ vừa mới biết đến dự án của các bạn như vừa rồi chúng ta đều nghe Jack phổ biến. Về lĩnh vực này, tôi không rành như các bạn đang ngồi ở đây. Nhưng tôi đoán Jack muốn mượn LinkData để phân tích vật thể thí nghiệm, làm cơ sở để quay ngược trạng thái vật thí nghiệm.
Đúng vậy - Jack đáp - Nếu chúng ta không có đủ thông tin về quá trình chiếc cốc rơi xuống nền và vỡ, sẽ có hàng nghìn cách để hàn gắn lại nó.
Jack tiếp tục:
Nhưng những thành tựu mà các bạn biết đến về LinkData chưa phải là giới hạn cuối cùng mà nó đạt được. Khi tôi hình thành giả thiết quay ngược trạng thái của vật chất, đã không có thách thức nào quá nghiêm trọng ở đây. Chúng ta có thông tin, chúng ta sẽ đưa được chúng chính xác về thời điểm chúng ta muốn. Nhưng khi tôi mở rộng hơn nữa, tiến tới ý thức con người, tôi nhận ra chưa có thiết bị nào trên thế giới đủ khả năng thu thập được loại thông tin này. Tôi cần một thứ gì đó giống như LinkData nhưng tôi không có nhiều kinh nghiệm về mã code. Do đó, tôi đã mời giáo sư Peter đến đây và ngỏ lời mời cùng ông nghiên cứu.
Cuộc họp đã kết thúc vượt qua sự mong đợi của mọi người. Giáo sư Peter đã đồng ý chuyển toàn bộ nhân viên của mình đến làm việc tại Vavo. Đổi lại Peter sẽ cùng ông dốc sức phát triển LinkData lên tầm cao mới hơn nữa. Sự hợp tác này có lợi vô cùng lớn cho cả đôi bên. Bởi lẽ nếu không có LinkData, dự án của Jack sẽ không thể thành hiện thực. Đối với giáo sư Peter, ông là người giỏi nhất trong ngành của ông. Ông cũng thừa nhận mình có phần khâm phục Jack nhưng không phải vì vậy mà ông đồng ý đưa nhân viên của mình xang đó. Thứ ông cần là những ý tưởng điên rồ của Jack và ông biết LinkData sẽ cần những thứ như thế.
Mọi người đã quay trở về với công việc. Jack, giáo sư Peter và Ethan đang nhâm nhi ly trà tại căng tin. Giáo sư Ethan nói:
Ông đã đưa ra một quyết định hết sức nhanh chóng, giáo sư Peter. Thật giống với cách ông đã rời bỏ Go AI. - Ethan nở nụ cười.
Giờ Go AI đã vươn lên vị trí thứ nhất rồi. Tôi cũng tiếc lắm chứ! - Peter cũng cười.
Tuy nhiên nếu lựa chọn lại lần nữa, tôi tin chắc ông vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
Đúng thế - Peter tiếp lời thay giáo sư Peter - Nếu không giả thuyết của tôi sẽ rơi vào bế tắc thực sự.
Lúc này Rose ở đâu bước đến. Cô đưa cho Jack một bộ hồ sơ và nở nụ cười với giáo sư Peter:
Tôi nghe nói Go AI đã bán được hơn một triệu con robot tháng vừa qua. Họ đã vượt mặt ba đối thủ còn lại. Nếu giáo sư Peter còn ở lại, chắc chắn ngài sẽ nắm giữ một vị trí quan trọng trong đó.
Họ có chiến lược marketing vô cùng lợi hại. Nhưng giữa tiền và con gái, tôi chọn LinkData - Giáo sư Peter ngắm nhìn khuôn mặt của cô gái và tiếp - Cô có khuôn mặt rất đặc biệt, nó khiến tôi muốn được ngắm lâu hơn một chút. Con gái tôi cũng đặc biệt. Tôi chưa bao giờ cho nó cảm xúc nhưng nó luôn thể hiện như thể nó có cảm xúc như những sinh vật tự nhiên.
Đã có nhiều tranh cãi về việc người máy có nên có cảm xúc hay không. Đặc biệt với một robot biết tiến hóa như LinkData. Không biết sau này LinkData có thể phát triển đến mức có thể tạo ra ý thức và cảm xúc giống như con người hay không, nhưng xét về mặt khoa học, tôi tin những đóng góp của ông còn nhiều hơn cả Go AI. - Ethan nói.
Tôi tin là được - Jack nói - Nhưng theo một cách khác với chúng ta.
Nghe các ngài nói chuyện, tôi nghĩ mình nên quay về văn phòng thì tốt hơn. Cuộc họp ngày hôm nay đã đủ trừu tượng với tôi rồi. - Rose mỉm cười thêm lần nữa.
Lúc này Jack lấy ra trong túi áo mình một chiếc chìa khóa và nói:
Rose! Cô lấy giúp tôi bộ hồ sơ số 234 và đưa cho giáo sư Peter. Còn nữa, khoảng 2 tiếng nữa LinkData sẽ đến thăm chúng ta, cô hãy đưa nó đến phòng thí nghiệm nhé.
Vâng, giáo sư!
Rose bước ra khỏi căng tin. Ánh mắt Jack vẫn đang hiện rõ là anh đang nhìn theo cô ấy. Giáo sư Peter mở câu bông đùa:
Cô gái của chúng ta quyến rũ đó chứ. Nhìn Jack của chúng ta kìa, thân hình ấy đã khiến cậu ta mất tập trung rồi.
Jack mỉm cười và nói:
Tôi cũng không biết tại sao nhưng tôi thích ngắm mỗi lần cô ấy di chuyển. Vẻ đẹp của cô ấy không quá nổi trội nhưng mang một cái gì đó khiến tôi… - Jack không biết phải trả lời sao cho đúng.
Muốn được khám phá, phải không? - Peter tiếp lời.
Ethan là người hiểu rõ Jack nhất, ông ấy cũng quen biết cả Rose. Ông chưa nhìn thấy sự quan tâm đặc biệt nào của Jack dành cho cô ấy trước đây. Nhưng ông cảm nhận được hai người họ vẫn luôn dành cho nhau những ánh mắt. Ông quay xang nhìn theo dáng Rose vẫn còn ở phía xa:
Dường như cô ấy chính là nguồn cảm hứng cho vị giáo sư trẻ của chúng ta làm việc.
Đâu có! - Jack gượng cười nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ chút ngượng ngùng trên khuôn mặt. Jack trả lời: Chúng tôi chỉ là bạn thôi!
Giáo sư Ethan không nói gì thêm. Giáo sư Peter đưa ly trà lên miệng và nhâm nhi:
Mùi hương của trà khi nóng rất thơm. Tôi hi vọng chúng ta sẽ không để đến lúc ly trà nguội rồi mới bắt đầu nhận ra điều đó.
Peter nhìn vào tách trà của mình và nói:
Tôi cũng là người biết thưởng thức trà. Do đó tôi nhâm nhi từng chút một và cảm nhận hương vị của nó. Tôi luôn căn thời gian để nó còn đủ nóng.
Tiếp rồi anh đưa tách trà của mình lên miệng và nhấp một miếng:
Vị trà hôm nay rất ngon, chỉ có điều, chắc giáo sư cũng đồng ý, rằng trà cũng biết chọn người nhâm nhi cho mình.
Hi vọng cô ấy biết cậu là một người biết thưởng thức trà - Giáo sư Peter nhìn sâu lắng vào ly trà của mình, đầy ẩn chứa.
Nghe hai người qua lại, giáo sư Ethan bỗng dưng nhớ lại cô con gái của mình:
Mặc dù tôi không giỏi nắm bắt tâm lý phụ nữ, nhưng tôi cũng có một đứa con gái. Nó mang tính cách nhí nhảnh, cá tính giống mẹ nó và cũng rất nhiều điểm giống với Rose. Nó thường kể với tôi về những chàng trai thích nó và anh chàng mà nó có cảm tình. Mặc dù nó thích cậu ta ngay từ đầu nhưng nó luôn ra vẻ thờ ơ mỗi khi cậu bé tán tỉnh. Điều đó càng khiến cho cậu ta quyết tâm chinh phục con bé hơn.
Cậu ta thành công chứ - Ethan thắc mắc.
Cậu ta đã thành công, bởi con bé biết cách khiến cho cậu ta phải “thành công”. Một khi ly trà đã lựa cho mình người nhâm nhi nó, họ sẽ biết cách tỏa mùi hương như thế nào. Nhưng hãy cẩn thận, bởi họ sẽ rất “nóng”, và điều đó khiến cho chúng ta không thể quên. Chỉ có điều...
Giọng nói của giáo sư Ethan nhỏ dần xuống, khuôn mặt ông bỗng dưng thoáng buồn. Nỗi buồn ấy thoáng lướt qua nhưng không muốn rời đi. Giáo sư Peter nhận thấy có điều gì đó trong câu chuyện của ông. Nhưng ông cảm thấy khó mở lời vì không biết mình nên bắt đầu bằng lời gì. Nhận thấy vậy, Peter tiếp lời:
Hai người họ đã đến với nhau và hạnh phúc. Nhưng hai mươi năm trước, cả hai bọn họ cùng vợ của giáo sư đã chết trong một cuộc hỏa hoạn. Khi hàng xóm phát hiện ra thì nhà ông ấy đã chìm trong biển lửa.
Tôi xin lỗi! Tôi đã không ngờ câu chuyện lại buồn như vậy. Thật sự đáng tiếc!
Giáo sư Ethan lấy lại vẻ tươi cười lúc trước, ông nói:
Chuyện đã qua lâu rồi, giờ tôi đã đặt hoàn toàn mình dành cho khoa học. Có những lúc tôi cảm giác Rose như thể con gái mình. Cô ấy cũng tầm tuổi con gái tôi khi con bé còn sống. Cũng mái tóc vàng và dáng đi thanh thoát; cũng cách cô ấy nói chuyện và nở nụ cười. Cô ấy và con bé đều biết cách quyến rũ, mà không biết cố tình hay vô tình “thờ ơ”.
Cả ba người đều bất giác trở nên im lặng. Họ không nói tiếng nào. Trà vẫn tiếp tục tỏa hương. Những ly trà ngon thường được pha với nước cực nóng. Nước mới sôi sẽ cuốn lấy lá trà khô và giúp chúng phô diễn hoàn toàn những tinh tú bên trong. Nhưng không chỉ có vậy, nước mới sôi sẽ giúp cho ly trà được giữ nóng lâu hơn. Đó chính là cách chúng giữ chân những người thưởng thức lâu nhất có thể. Họ sẽ ngồi nhâm nhi và đủ thời gian cảm nhận hương vị của trà. Có lẽ mùi hương đã khiến cho ba người bọn họ trở nên suy tư hơn. Đặc biệt là Jack, trước đây anh thường ngồi nhâm nhi trà và nhìn bóng dáng Rose đang di chuyển ở phía xa. Anh không biết vì sao mình lại thích như vậy. Nhưng có lẽ hôm nay anh đã hiểu rồi.
Tại phòng thí nghiệm, Rose đã chuẩn bị xong công việc của mình. Cô bố trí một phòng thí nghiệm dành riêng cho LinkData, phòng số 7 tầng 25. Đây là tầng cao nhất của tòa nhà nhưng tập trung nhiều những trang thiết bị tân tiến ở đây. Bởi giáo sư Jack và Ethan lựa chọn làm việc ở tầng này nên có thể nói đây là tầng trung tâm làm việc của cơ sở. Tòa nhà Thí nghiệm và ứng dụng hạt V do Vavo xây dựng tuy không quá cao, với chỉ 25 tầng nhưng được coi là cơ sở thí nghiệm hiện đại bậc nhất thế giới đang có. Chủ của tòa nhà này là ông Bùi Xuân Vượng, cháu nội của nhà kinh doanh trẻ người Việt Nam đã phát hiện ra dải không gian năm xưa. Cũng giống như ông nội mình, ông Vượng là một nhà kinh doanh ham mê khoa học. Ông đã dành 90% tài sản của mình để gây dựng cơ sở nghiên cứu về dải không gian bí ẩn, và đó cũng là di nguyện mà cha và ông nội ông để lại.
Ba vị giáo sư của chúng ta lúc này cũng bắt đầu bước xuống từ căng tin. Sân thượng của tòa nhà là nơi tuyệt vời để nghỉ ngơi và nói chuyện. Từ căng tin có thể hướng mắt ra phía trước là công viên, khu thể thao, giải trí phức hợp và bể bơi, tất cả đều được xây dựng trên sân thượng. Có lẽ đó là nguyên nhân mà Jack và Ethan lựa chọn làm việc ở ngay tầng dưới. Sau khi thực hiện những cuộc thí nghiệm, họ thường lên đó ngồi với nhau và cùng nhau nghiên cứu.
Jack và Ethan dẫn giáo sư Peter vào phòng số 8. Căn phòng rất rộng. Giáo sư Peter đã từng được tham quan một phòng thí nghiệm tương tự như vậy của NASA. Ông đã ao ước có một phòng như thế cho LinkData. Nhưng hôm nay ông cảm thấy dường như phòng thí nghiệm này có phần hiện đại hơn. Về mặt cơ sở hạ tầng, VAVO không thể so sánh được với NASA. Nhưng họ đã chăm chút rất tỷ mỷ cho mục tiêu chính của mình. Do đó họ xứng đáng là một trong hai cơ sở nghiên cứu bậc nhất của nhân loại. Đang say sưa quan sát thì Peter nghe thấy tiếng cửa mở. Rose bước vào và trên tay cầm theo một tập tài liệu. Cô gật đầu chào ba vị giáo sư và nở nụ cười:
Thưa ngài, tôi đã mang đến tất cả những hồ sơ liên quan của chúng tôi về dự án. Mặc dù có sự khác biệt lớn với chuyên môn của ngài, nhưng tôi tin ngài sẽ nhanh chóng làm chủ. Hi vọng sự hợp tác của hai bên là sự thành công của chúng ta.
Cảm ơn cô, cô Rose! Tôi đã dành nhiều năm nghiên cứu về gốc rễ của sự tiến hóa của sinh vật. Hành trình đi tìm cái nôi ấy có rất nhiều điểm tương đồng với dự án của chúng ta. Cả hai đều cùng đi tìm cái gì đã sinh ra mình.
Jack đón lấy tập tài liệu và tiếp lời giáo sư Peter:
Đó cũng là một trong những nguyên nhân mà tôi mời ngài tham gia dự án lần này. Tôi đã nghiên cứu rất kỹ cách ngài đã ứng dụng sự tiến hóa của tự nhiên khi triển khai mã code cho LinkData. Cách ngài tạo ra cô ấy hoàn toàn trái ngược với những định luật của khoa học máy tính. Chắc chắn không thể có lập trình viên thứ hai trên Trái Đất này làm được như vậy.
Khi còn làm cho Go AI, tôi được may mắn tham gia một vài dự án chiến lược của họ. Nhóm chúng tôi nhận ra rằng các hệ thống logic có thể tạo ra trí tuệ cho robot nhưng chưa đủ tạo ra những nhận thức cho nó. Có lẽ nhận thức nhân tạo là cấp độ hoàn toàn mới không chỉ chúng tôi mà ba công ty còn lại cũng không thể làm được.
Và cho đến tận bây giờ họ vẫn chưa thể tạo ra nhận thức cho chúng, phải không giáo sư - Rose hào hứng.
Cũng không hẳn vậy - Giáo sư Peter đáp - Họ đã tạo ra được những nhận thức “giả” cho sản phẩm của mình. Tất cả các con robot hiện nay đều có thể trò chuyện và làm việc thông minh như chúng ta. Nhưng những phần mềm nhận thức này dường như đã đạt tiệm cận. Có lẽ chúng ta chưa đủ thông minh để khiến chúng thông minh hơn nữa.
Ngài đã tiên đoán trước được điều này. Và đó là nguyên nhân ngài rời bỏ công ty cũ sao? - Rose tiếp tục.
Hồi đó tôi mới chỉ cảm nhận một cách mơ hồ thôi. Thực tế là tôi chưa từng nghĩ đến. Mẹ tự nhiên đã giúp cho con người chúng ta đi lên chỉ từ thực thể đơn bào. Nhưng làm thế nào chúng ta có được trí thông minh như ngày nay? Tôi đã nghĩ đến điều này khi viết trí thông minh cho máy móc. Và tôi nhận ra một điều cả chúng ta và chúng đều đi lên từ thủa sơ khai. Do đó, thay vì viết các chương trình tạo nên trí thông minh, tôi đề xuất viết các chương trình tạo các môi trường thúc đẩy trí thông minh. Các môi trường này cũng giống như những môi trường tự nhiên đã tạo nên sự tiến hóa cho sinh vật vậy.
Tại sao họ không đồng ý với đề xuất này của ngài?
Không chỉ họ mà cả những chuyên gia và các nhà khoa học khác thời bấy giờ đều cho rằng không thể viết được môi trường và vật thể tiến hóa như thế. Họ đúng. Không có thuật toán nào làm được điều này. Tôi đã tìm hiểu lại một lần nữa về ngôn ngữ lập trình, đào sâu vào hệ nhị phân và cuối cùng tôi nhận ra cách tiếp cận này giúp cả chúng ta và máy móc đều có thể đọc và hiểu được. Nhưng muốn phá vỡ nhiều ranh rới, chúng ta cần cách tiếp cận khác.
Lúc này giáo sư Ethan mới lên tiếng:
Ngôn ngữ lập trình mà giáo sư đã tạo nên LinkData dường như chỉ có máy móc mới có thể hiểu, chúng ta không thể đọc và hiểu được chúng. Tôi nghe nói, ngài còn không dùng đến hệ nhị phân.
Nếu nói đó là một ngôn ngữ lập trình là không chính xác. Vì ngôn ngữ là một hệ thống được tạo ra bởi con người. Nhưng tôi đã không hề tạo ra chúng, chính chúng tự tạo ra ngôn ngữ cho riêng chúng và chính tôi cũng không thể đọc và hiểu được.
Rose đang định tiếp tục thắc mắc để thỏa trí tò mò của mình thì bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân của ai đó. Tiếng bước chân khá nhanh và quen thuộc. Thì ra đó là anh chàng thanh niên đã phát biểu trong buổi họp lúc sáng khi có sự góp mặt của giáo sư Peter vào cuối buổi họp. Anh chàng này có dáng người khá cao và mảnh khảnh, lưng hơi hướng về phía trước, đôi mắt to tròn phía sau cặp kính cận khá lớn. Peter quay đầu lại nhìn chàng thanh niên ấy. Ông nhìn thấy một chàng trai có tác phong khá nhanh nhẹn khi nhìn cách anh ta mở và đóng cánh cửa, cách anh ta xoay người và hướng về phía mình. Ông cảm thấy trong mắt anh ta có một sự khao khát khá lớn. Và dường như cách anh ta đang nhìn ông đã cho ông thêm chắc chắn về cảm nhận của mình. Anh ta bước rảo nhanh chóng về phía ông và đưa lên một cái bắt tay:
Xin chào giáo sư Peter, tôi là Harry và tôi cũng làm việc ở đây. Rất vui khi được làm việc cùng ngài, tôi đã ngưỡng mộ giáo sư từ lâu.
Cảm ơn cậu, Harry! Tôi cũng rất vui khi được gặp cậu thêm lần nữa.
Tôi đã rất quan tâm đến dự án của ngài kể từ khi LinkData mới ra đời. Đặc biệt tôi đã dành rất nhiều thời gian của mình tìm hiểu về cách ngài đã tạo ra cô ấy. Cách đây không lâu giáo sư Jack đã bảo tôi dành toàn thời gian chuyển hướng sang dự án của ngài. Tôi đã không hiểu vì sao bởi dự án của chúng tôi gần như không liên quan gì đến dự án của ngài. Nhưng hôm nay tôi đã biết! Sự có mặt của ngài ở đây làm tôi rất hào hứng.